Receive Only The Best Posts Via Email
Có những ngày mình chẳng làm gì quá nặng nhọc,
vậy mà vẫn thấy mệt đến kiệt sức.
Không phải cơ thể mệt.
Mà là tâm trí đang phải gồng — để giữ một “vai diễn” nào đó cho trọn vẹn.
Mình mỉm cười trong khi trong lòng đầy tiếng ồn.
Mình nói “ổn” dù biết rõ là không.
Và mỗi lần như vậy, một chút năng lượng lại rò rỉ ra ngoài —
nhẹ thôi, nhưng đều đặn.
Rồi đến một lúc, mình thấy chẳng còn sức làm gì nữa.
Không phải vì đã cạn kiệt,
mà vì đang dùng năng lượng ấy để chống lại chính mình.
Tối nay, khi ngồi lại một mình, mình thử viết ra vài dòng:
“Điều mình thật sự tin là gì?”
“Điều mình đang làm có đúng với niềm tin đó không?”
Thật lạ, chỉ cần thành thật với chính mình một chút,
mọi thứ tự nhiên lắng xuống.
Không cần cố thêm, chỉ cần dừng lại đúng lúc —
dừng “diễn”, dừng “gồng”, dừng cố tỏ ra ổn.
Từ từ thôi.
Chỉ cần để cho “nghĩ”, “tin”, “nói”, và “làm” cùng hướng.
Năng lượng sẽ tự chảy lại.
Không cần nạp thêm, chỉ cần trả nó về đúng nơi thuộc về.
Post Comment
Δ