Hôm nay mình cảm thấy như cạn hết năng lượng. Không có động lực, không muốn bắt đầu, chỉ muốn tắt hết mọi thứ và… im lặng một lúc.
Nhưng chính lúc như vậy, mình mới hiểu rõ hơn giá trị của kỷ luật. Kỷ luật không phải là sự hào hứng. Không phải là năng lượng bùng nổ mỗi sáng. Kỷ luật là thứ còn lại khi cảm xúc đã rời đi.
Có những ngày mọi thứ đều thuận lợi — ta dễ thấy mình “kỷ luật”. Nhưng thử đến một ngày mệt mỏi, chán nản, mất cảm hứng — mà ta vẫn chọn ngồi xuống, mở lại file, viết thêm vài dòng, hoàn thành nốt công việc nhỏ — đó mới là kỷ luật thật sự.
⸻
Mình từng nghĩ kỷ luật là để làm được nhiều hơn. Giờ mình thấy, kỷ luật là để giữ được chính mình — để dù có mệt, ta vẫn không đánh mất phương hướng.
Năng lượng có thể cạn, nhưng chỉ cần giữ được nhịp nhỏ — rồi mai, năng lượng sẽ quay lại.