SỐNG GIỮA HỖN LOẠN – VÀ MẠNH MẼ LÊN TỪ CHÍNH NÓ
Có những giai đoạn, mình chỉ muốn mọi thứ bình yên một chút.
Công việc thì đủ thứ phát sinh. Ở nhà thì con bệnh, vợ stress, trách nhiệm dồn lên vai. Cả thế giới như đang đòi mình phải mạnh mẽ — trong khi có những ngày mình chỉ là một người bình thường… đang cố gắng không bị cuốn trôi.
Nhưng rồi mình nhận ra một điều quan trọng:
cuộc sống này vốn dĩ không nhẹ nhàng. Nó đầy rẫy sự ngẫu nhiên, rủi ro, biến cố — những thứ mình không thể kiểm soát.
Vậy nên, thay vì tìm sự ổn định tuyệt đối…
tốt hơn hết là mình học cách trở nên “kháng yếu” — mạnh lên từ chính những dao động của cuộc đời.
⸻
1. Kháng Yếu không phải là mạnh mẽ, mà là lớn lên nhờ va đập
Đa số chúng ta chỉ muốn ổn định. Giống như một cái ly thủy tinh — chỉ cần yên bình thì vẫn nguyên vẹn. Nhưng một cú rơi thôi là vỡ nát.
Ngược lại, “kháng yếu” giống như cơ bắp mình khi tập tạ:
càng bị đẩy vào áp lực, nó càng phát triển.
Chúng ta không thể tránh khủng hoảng.
Nhưng mình có thể chọn: hoặc “vỡ”, hoặc “nảy lên cao hơn”.
⸻
2. Vì sao mình phải học cách kháng yếu?
Cuộc đời vốn đầy những “Thiên Nga Đen”: mất việc, bệnh tật, tài chính lao dốc, quan hệ đổ vỡ, hoặc những chuyện từ trên trời rơi xuống đúng lúc mình không có sức để đỡ.
Không ai đoán được.
Không ai tránh được.
Nhưng nếu mình rèn cho bản thân khả năng thích nghi, thay đổi, và lớn lên từ biến động — thì mỗi cú sốc không còn là dấu chấm hết, mà trở thành bàn đạp để nhảy xa hơn.
Kháng yếu không giúp cuộc sống dễ hơn.
Nó giúp mình mạnh hơn đời.
⸻
3. Làm sao để trở thành một người “kháng yếu”?
Đừng sống như con gà tây — tưởng bình yên là mãi mãi
Đừng chỉ giỏi một việc, sống một kiểu, tin rằng ngày mai sẽ giống hôm nay.
Một biến cố nhỏ thôi có thể xoá sổ toàn bộ.
Đừng là con lừa — chết giữa hai lựa chọn chỉ vì sợ sai
Cuộc sống không chờ mình đủ tự tin rồi mới cho mình bước tiếp.
Cứ chọn. Cứ làm.
Và học từ chính sự va chạm đó.
Sống như loài mèo — linh hoạt, nhẹ nhàng, và luôn đáp xuống bằng bốn chân
Không cần biết hoàn cảnh đổi đến mức nào, mèo luôn tìm được cách trụ vững.
Đó là thứ chúng ta cần.
Giảm kiểm soát — tăng trải nghiệm
Càng cố kiểm soát mọi thứ, mình càng mong manh hơn.
Ổn định quá mức sinh ra sự yếu đuối.
Hãy để bản thân (và con cái) được va vào đời nhiều hơn một chút.
Áp dụng “Chiến lược Thanh Tạ”: an toàn một bên – mạo hiểm có tính toán một bên
Làm tốt công việc chính để có nền tảng vững.
Nhưng đừng chỉ sống bằng một nguồn.
Xây thêm side project, học thêm kỹ năng khác, trồng thêm những hạt giống nhỏ cho tương lai.
Nó không chỉ giúp mình đa dạng hoá rủi ro —
nó tạo ra sức bật.
Đừng theo đuổi sự hoàn hảo — theo đuổi phản hồi
Cái gì “hoàn hảo quá” là mong manh.
Thử sớm, sai nhanh, học nhanh.
Đó là cách cơ bắp, tư duy, sự nghiệp, và bản lĩnh lớn lên.
⸻
4. Chốt lại: Hỗn loạn không phải kẻ thù — nó là người thầy
Những gì làm mình mệt mỏi nhất trong cuộc sống…
thật ra lại là thứ rèn mình nhiều nhất.
Mỗi biến cố là một lời nhắc:
“Đừng trở nên yếu ớt, hãy trở nên kháng yếu.”
Và mỗi lần mình vượt qua được một chuyện tưởng chừng vượt quá sức, mình lại hiểu thêm một điều:
Không phải cuộc sống bớt khó thì mình mới sống tốt.
Mà chính mình phải trở thành phiên bản đủ mạnh để sống tốt giữa cuộc đời khó khăn.
⸻
Bài viết này được lấy cảm hứng từ Antifragile của Nicholas Taleb — cuốn sách nhắc mình một điều rất thật:
cuộc sống không ưu ái bất kỳ ai, nhưng nó luôn thưởng cho những người biết lớn lên từ hỗn loạn.
Không chỉ mạnh mẽ hơn, mà là kháng yếu hơn —
thứ phẩm chất giúp mình bật dậy mạnh hơn sau mỗi cú va chạm.
👉 Nếu bạn thích những chia sẻ như thế này, vào blog của mình xem thêm tại dattran.me
Nơi mình ghi lại hành trình đi làm – sống – học – và phát triển bản thân từng chút một.
- 19 November, 2025
- 47
- WRITE A COMMENT
RECENT POST
- XÂY DỰNG “SECOND BRAIN” BẰNG NOTION: CÁCH MÌNH LƯU LẠI CẢ THẾ GIỚI THEO CÁCH NHẸ NHÀNG NHẤT
- KHI CLOUDFLARE SẬP, VÀ MÌNH CHỢT NHẬN RA: MÌNH CHỈ ĐANG “THUÊ MỘT GÓC” TRÊN INTERNET
- SỐNG GIỮA HỖN LOẠN – VÀ MẠNH MẼ LÊN TỪ CHÍNH NÓ
- GẦN 10 NĂM LÀM DEV, TÔI NHẬN RA: THỨ QUAN TRỌNG NHẤT KHÔNG PHẢI CODE, MÀ LÀ BIẾT NHÌN BỨC TRANH LỚN
- KHI “SENIOR” KHÔNG CÒN LÀ LÁ CHẮN: THỜI ĐIỂM ĐỂ TỰ HỎI MÌNH ĐANG ĐI ĐÚNG HƯỚNG CHƯA

